4.28.2015

Cà Phê hôm nay không ngon nữa


Những ngày thiếu nắng,cái lạnh quen thuộc giữa hai lòng bàn tay không còn quen thuộc.
Cà phê lạnh vẫn uống như là một điều hiển nhiên rằng nếu không lạnh thì không còn có khái niệm cà phê. Chỉ vì không muốn uống theo cách kinh điển của những người sành cà phê, tay cầm tách cà phê nhỏ âm ấm rồi trầm ngâm trong cái mờ của sương sớm hay từng làn khói thuốc. Chẳng việc gì phải uống một cách ưu tư và người lớn như thế, cà phê với mình như cái thú vui nhỏ mỗi tối mà thiếu đi thì chỉ như ban nhạc thiếu trống, như bữa tiệc vui mà đứa bạn thân không đến. Nhưng những ngày này, uống cà phê lạnh chỉ khiến tay chân thêm quấn quýt vào nhau, chẳng còn cái nhiệt tình xem nên vừa uống vừa làm gì như mọi khi. Giờ ngồi đây và chỉ cà phê lạnh, và đâu đó cũng là một cái lạnh khó gọi tên. Thế rồi nghĩ mãi không ra, chỉ phát hiện được một điều rằng cà phê hôm nay không còn ngon nữa.

Cà phê cũng là cách kéo ngày dài hơn, cho những đêm bớt tẻ nhạt khi phải đi ngủ sớm. Nhưng đêm giờ chẳng cần cà phê cũng thật dài, dài chỉ vì giờ có đứa tha thiết ngủ thật sớm mà không làm được. Cà phê hoá ra thành cái chất thừa thãi làm tăng sự khó chịu bức bối trong những lần lăn hết tư thế này đến tư thế khác. Càng tỉnh táo càng nhận ra rằng cà phê hôm nay có cái gì đó thật khác,rất khác.

Uống cà phê, tim đập nhanh hơn. Những sự nhiệt tình cho một buổi tối không bao giờ tắt đi dù đó là một ngày mệt mỏi với đủ thứ tâm trạng và đủ thứ để mình phải vung vít sức lực. Nhưng giờ bỏ quên cho ngày trôi đi mà vẫn thấy có cái gì đó thật nặng nề kéo tuột trái tim. Một giọt cà phê biết đâu làm cho sự mong manh đó hoá thành hư không…Thế, cà phê lần nữa không còn như mọi khi.

Có khi thật thèm khóc thì uống cà phê vào, như cái mặn và cái đắng thường hay đi chung nên vừa gặp nhau là rủ nhau đi mất, cũng không vòi làm cái công việc vô ích đầy chất con gái đó nữa. Uống cà phê hoá ra giúp đứa con gái nam tính hơn, hay ít ra chỉ là trong cái hình thức như thế. Nhưng khi mà đứa con gái trở nên là đứa con gái không thể khác được thì cà phê hoá ra cũng vô nghĩa.

Cà phê đen như cái đêm lạnh không biết bao giờ mới thấy nắng ở bên kia cửa sổ. Cà phê nâu như cái sự không rõ ràng giữa đen và trắng, giữa đắng và ngọt, đúng như điều mà một đứa đang phải tìm mọi cách để tách bạch cái sự không rõ ràng ấy ra. Nhưng đã pha rồi, thì có bao giờ…

Cà phê hôm nay không còn ngon nữa. Và đôi khi viết hết một câu, người ta không biết nên đặt vào đó điều gì: dấu phẩy, dấu chấm phẩy, dấu chấm, hay là sự bỏ lửng …

Blog Yume

0 nhận xét:

Đăng nhận xét