Phải khuấy đều, phải hít hà, phải thật chậm rãi. Đừng chỉ vì vội vàng nhấp ngụm đầu thấy đắng, mà bỏ lỡ hương vị ngọt ngào phía sau...
Có một câu nói mà tôi rất ghét: "Tôi muốn dùng toàn bộ tình cảm của mình để yêu một lần thật sự, chứ không phải chia nhỏ nó ra cho những cái na ná tình yêu..."
Bởi tôi thấy nó giống như là một lời ngụy biện chẳng hề có căn cứ vậy. Những thứ na ná tình yêu thì sao chứ? Chúng ta có phải đang sống trong phim đâu, để lần đầu gặp mặt đã nhận ra người kia là tình yêu đích thực của đời mình? Tôi vốn nghĩ tình yêu trên đời này không cao siêu trừu tượng, quan trọng nhất vẫn ở sự đồng cảm từ hai bên. Chí ít, khi bạn có được cái cảm giác “na ná tình yêu” với một ai đó, nó cũng hẳn phải đặc biệt hơn quan hệ bạn bè xã giao thông thường nhiều rồi.
Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Tôi có biết một người rất đặc biệt. Anh ta từ những ngày còn học trung học đã là thần tượng của rất nhiều đàn em khóa sau như chúng tôi. Anh đẹp trai, học đỉnh, nhảy siêu, hoạt động ngoại khóa khỏi phải bàn. Nhưng chẳng bao giờ chúng tôi thấy anh đi bên cạnh một bóng hồng nào cả.
Bẵng đi một thời gian, tôi bỗng tìm được facebook của anh. Anh còn "kinh khủng" hơn xưa, đạt nhiều giải thưởng lớn, tương lai sự nghiệp rộng mở. Nhưng facebook anh vẫn chỉ toàn công việc, và nỗi cô đơn xám xịt như bao trùm lấy cuộc sống. Lượn lờ trang cá nhân của anh một hồi, tôi mới biết thì ra anh là một người cực kỳ tôn thờ chủ nghĩa "bài trừ" những thứ na ná tình yêu mà tôi nói ở trên! Người như anh chẳng thiếu những cô gái tài sắc xinh đẹp theo đuổi, anh cũng có thể tha hồ chụp ảnh thân mật, đi ăn đi chơi cùng họ, nhưng anh nhất quyết không "động lòng" trước bất kỳ ai (cả nữ lẫn nam).
Nhiều lúc tôi hay nghĩ về anh, và tưởng tượng anh giống như một chiếc bình pha lê tuyệt đẹp, mọi người xung quanh nhìn ngắm anh với ánh mắt ngưỡng mộ thèm thuồng, nhưng chẳng ai dám đụng đến, vì sợ sự vụng về của mình sẽ làm vỡ vụn cái thứ hoàn mỹ ấy. Cuối cùng thì sao? Anh vẫn bước đi một mình, ngày ngày chờ mong một ai đó “đủ tinh tế” đến bên.
Bạn tôi rất nhiều người đang ở trong một tình yêu bế tắc, bởi họ bận tâm quá nhiều về những điều thiệt hơn khi đến với nhau. Riêng tôi thấy như thế thật quá phí phạm thời gian, bởi chẳng dễ dàng gì để tìm kiếm được một người-đặc-biệt khiến bạn phải cân-nhắc như thế. Yêu thôi nào đã phải ràng buộc cả đời?
Tình yêu là phải chấp nhận rất nhiều. Chấp nhận để cảm thông, để thay đổi, chứ không phải mù quáng. Giống như cách bạn đối xử với những tình cảm na ná tình yêu vậy, biết đâu khi bạn tập mở lòng mình chấp nhận, bạn mới nhận ra đó chính là người mà mình hằng tìm kiếm bấy lâu? Cuộc sống đúng là rất khắc nghiệt, nhưng vẫn tồn tại những tình yêu đẹp mà chẳng cần đến tiếng sét đùng đoàng hay cảm giác tim đập chân run nào đó ngay lần đầu gặp mặt đâu.
Tìm hiểu một người giống như cách bạn thưởng thức một tách cà phê vậy, phải khuấy đều, phải hít hà, phải thật chậm rãi...
Đừng chỉ vì vội vàng nhấp ngụm đầu thấy đắng, mà bỏ lỡ hương vị ngọt ngào phía sau...
Bởi tôi thấy nó giống như là một lời ngụy biện chẳng hề có căn cứ vậy. Những thứ na ná tình yêu thì sao chứ? Chúng ta có phải đang sống trong phim đâu, để lần đầu gặp mặt đã nhận ra người kia là tình yêu đích thực của đời mình? Tôi vốn nghĩ tình yêu trên đời này không cao siêu trừu tượng, quan trọng nhất vẫn ở sự đồng cảm từ hai bên. Chí ít, khi bạn có được cái cảm giác “na ná tình yêu” với một ai đó, nó cũng hẳn phải đặc biệt hơn quan hệ bạn bè xã giao thông thường nhiều rồi.
Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Tôi có biết một người rất đặc biệt. Anh ta từ những ngày còn học trung học đã là thần tượng của rất nhiều đàn em khóa sau như chúng tôi. Anh đẹp trai, học đỉnh, nhảy siêu, hoạt động ngoại khóa khỏi phải bàn. Nhưng chẳng bao giờ chúng tôi thấy anh đi bên cạnh một bóng hồng nào cả.
Bẵng đi một thời gian, tôi bỗng tìm được facebook của anh. Anh còn "kinh khủng" hơn xưa, đạt nhiều giải thưởng lớn, tương lai sự nghiệp rộng mở. Nhưng facebook anh vẫn chỉ toàn công việc, và nỗi cô đơn xám xịt như bao trùm lấy cuộc sống. Lượn lờ trang cá nhân của anh một hồi, tôi mới biết thì ra anh là một người cực kỳ tôn thờ chủ nghĩa "bài trừ" những thứ na ná tình yêu mà tôi nói ở trên! Người như anh chẳng thiếu những cô gái tài sắc xinh đẹp theo đuổi, anh cũng có thể tha hồ chụp ảnh thân mật, đi ăn đi chơi cùng họ, nhưng anh nhất quyết không "động lòng" trước bất kỳ ai (cả nữ lẫn nam).
Nhiều lúc tôi hay nghĩ về anh, và tưởng tượng anh giống như một chiếc bình pha lê tuyệt đẹp, mọi người xung quanh nhìn ngắm anh với ánh mắt ngưỡng mộ thèm thuồng, nhưng chẳng ai dám đụng đến, vì sợ sự vụng về của mình sẽ làm vỡ vụn cái thứ hoàn mỹ ấy. Cuối cùng thì sao? Anh vẫn bước đi một mình, ngày ngày chờ mong một ai đó “đủ tinh tế” đến bên.
Bạn tôi rất nhiều người đang ở trong một tình yêu bế tắc, bởi họ bận tâm quá nhiều về những điều thiệt hơn khi đến với nhau. Riêng tôi thấy như thế thật quá phí phạm thời gian, bởi chẳng dễ dàng gì để tìm kiếm được một người-đặc-biệt khiến bạn phải cân-nhắc như thế. Yêu thôi nào đã phải ràng buộc cả đời?
Tình yêu là phải chấp nhận rất nhiều. Chấp nhận để cảm thông, để thay đổi, chứ không phải mù quáng. Giống như cách bạn đối xử với những tình cảm na ná tình yêu vậy, biết đâu khi bạn tập mở lòng mình chấp nhận, bạn mới nhận ra đó chính là người mà mình hằng tìm kiếm bấy lâu? Cuộc sống đúng là rất khắc nghiệt, nhưng vẫn tồn tại những tình yêu đẹp mà chẳng cần đến tiếng sét đùng đoàng hay cảm giác tim đập chân run nào đó ngay lần đầu gặp mặt đâu.
Tìm hiểu một người giống như cách bạn thưởng thức một tách cà phê vậy, phải khuấy đều, phải hít hà, phải thật chậm rãi...
Đừng chỉ vì vội vàng nhấp ngụm đầu thấy đắng, mà bỏ lỡ hương vị ngọt ngào phía sau...
Nguồn tin: NM
0 nhận xét:
Đăng nhận xét