9.20.2013

Đồ ngốc, anh mãi là chồng em!

Chọn cho mình một góc quen thuộc bên cạnh của sổ , nó nheo mắt nhìn anh phục vụ mà có lẻ không cần gọi anh cũng biết nên mang gì cho nó, đã ba năm rồi kể từ ngày anh ra đi , cuối tuần nào nó cũng đến “Mộc” để tận hưởng vị đắng của ly cà phê …
Đồ ngốc, anh mãi là chồng em!
… Ngày ấy nó là cô sinh viên năm nhất xinh tươi còn anh một chàng kỉ sư phong độ mang cái nick rất lạ   "cà phê” không biết vì giữa anh và cà phê có điểm giống nhau là dẫu có cho bao nhiêu đường vào thì vẫn cứ giữ cho mình cái vị đắng đáng ghét hay vì anh người con trai Buôn Mê Thuộc từ nhỏ đã gắn bó với đất rừng Tây Nguyên, với cây cà phê mà anh am hiểu và đam mê “chất lỏng màu đen” ấy nhiều thế. Nó thích bánh kem dâu, thích cái gì ngọt ngào nên rất ghét cà phê dù mỗi khi cùng nó đến “Mộc” anh đều báo nó tập uống cà phê, có đôi lần anh trêu bảo nếu muốn về làm bà xã của anh thì phải biết uống và biết pha một ly cà phê “ngon” vì anh không thích cà phê pha sẳn, mỗi lúc như thế nó lại cười bảo rằng cà phê đắng và bánh kem dâu nghe không hợp nhau tí nào anh nhỉ, vậy mà không biết từ lúc nào cứ có thời gian rảnh nó lại nghiên cứu về cà phê.
Sinh nhật 22 tuổi nó hứa sẽ tự pha cho anh một ly cà phê thật ngon … là khách quen nên chiều hôm ấy nó đến “Mộc” rất sớm pha chế một tách cà phê ngon tuyệt dành cho tình yêu của nó, có một điều ai cũng ngạc nhiên phải chăng vì tình yêu dành cho anh mà một người chẳng bao giờ uống nhiều hơn một ngụm cà phê lại có thể tạo ra vị đắng , thơm và nồng nàng rất riêng ấy …
23h… ly cà phê đã nguội nhưng anh vẫn chưa đến, điện thoại không liên lạc được, nó chạy khắp nơi từ nhà trọ, rồi những nơi anh hay đến, lên cả Buôn Mê Thuộc tìm anh… nhưng tất cả đều không có dấu vết gì cứ như thể anh đã bốc hơi khỏi thế giới này. Có người bảo anh bị bệnh nặng phải ra nước ngoài điều trị, người lại bảo anh đi du học, cũng có tin anh đi lấy vợ Tây… Nó không quan tâm nguyên nhân chỉ biết một sự thật anh đã buông tay nó… khóc khóc rất nhiều, khóc cho 4 năm yêu nhau… cho mối tình đầu và cho những lời hứa, cho giấc mơ mỗi sáng nó đánh thức anh dậy bằng mùi hương của ly cà phê…
Đồ ngốc, anh mãi là chồng em!
Không còn anh thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, nó đành phải tự học cách bước đi không có anh bên cạnh, học một mình vượt qua mọi khó khăn, thời gian qua nó không còn khóc mỗi khi uống cà phê, không nhớ anh da diết mỗi khi đến “Mộc“ và không nghe tim đau thắt lại mỗi khi tự pha cà phê nữa, nó tin sẽ quên được anh nhưng vết thương lòng thì chắc sẽ không bao giờ lành nên dù đã là cô kế toán xinh đẹp và thành công cho một công ty nước ngoài bao người theo đuổi, nhưng nó vẫn chưa thể yêu ai nhiều hơn yêu vị đắng cà phê…
Tiệc sinh nhật năm nay của nó vẫn vậy, một chiếc bánh kem dâu và một ly cà phê đen, nhấp một ngụm cà phê nó nhận ra cái vị này không phải vị cà phê nó hay uống, dù chỉ uống cà phê anh pha một lần nhưng nó nhận ra, linh cảm mách bảo với nó là anh, chỉ có anh mới pha vị cà phê đắng mà ngon như thế, nó nghe tim mình nhói đau  nó không khóc nhưng sao mắt cứ nhòe đi… và nó thấy đứng trước mặt vẫn dáng người cao gầy ấy, vẫn đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy… đúng là anh, là “cà phê” của nó đây mà.. .
Anh ôm chặt nó vào lòng, nó nghẹn ngào, muốn đẩy anh ra nhưng hoàn toàn bất lực, nó nghe tim mình đập mạnh, mắt cay cay… và nó nghe rất rõ tiếng anh nói “Ngốc à, từ mai anh sẽ là chồng của em” , nó biết giờ không cần hỏi lí do tại sao anh ra đi nữa, cũng không cần nghe bất cứ lời giải thích nào nữa … chỉ biết rằng anh đã trở về thật rồi, bất chợt nó nhận ra những giọt cà phê nó vừa uống có vị rất ngọt ….
Nhóc con
Bình Dương
Nguồn: Phincafe.com

0 nhận xét:

Đăng nhận xét